Việt Nam và Đại Hàn Dân Quốc.
Chúng ta và So Nyuh Shi Dae.
Phải chăng quá xa xôi ?
Sẽ là “không” nếu bạn cho phép tôi được quyền trả lời câu hỏi này.
Khoảng cách địa lí chỉ đơn giản là các con số kèm theo những đơn vị đo lường thông dụng. Chẳng hạn như việc con người có thể nhanh chóng khẳng định từ x đến y là bao nhiêu kilomet bằng những kiến thức cơ bản. Nhưng cảm xúc thì hoàn toàn ngược lại, nó là một thứ gì đó vô hạn định, thâm chí vượt cả ra khỏi sự bao la của vũ trụ. Và đôi khi, không nhất thiết phải ở sát cạnh bên mới thể hiện được tình cảm dành cho nhau. Sẽ thật hạnh phúc khi nghĩ rằng, ở một nơi nào đó trên thế giới có những người luôn xem mình là “báu vật” của họ. Điều đó lại đặc biệt đúng đối với những con người như chúng ta.
Nếu có ai đó cho rằng quan niệm của tôi đã sai thì dám hỏi, liệu bạn biết được tình cảm của mình dành cho các cô gái ấy là bao nhiêu và được đo bằng đơn vị nào không ? Hoặc đơn giản hơn một chút. Nếu khi sớm mai thức giấc, vẫn không nhìn thấy họ ở trước mặt để thể hiện những cử chỉ yêu thương, thì liệu bạn có quyết định dừng lại thứ tình cảm này không ?
Đừng phí thời gian để suy ngẫm vì tôi nghĩ tất cả các câu trả lời đều giống nhau thôi.
Có lẽ là ngay từ khi bắt đầu, đã không riêng gì một ai đó trong số họ mang tôi đến với thế giới tràn ngập màu hồng này. Và cũng vì cái thứ đang đập không ngừng trong lồng ngực tôi chẳng thể nào chia ra làm chín phần đều nhau, nên tôi quyết định gom chặt họ lại thành một và nhét vào khoảng không gian nhỏ bé ấy. Ngay sau đó cánh cửa của trái tim tôi đã được khép lại cùng sự biến mất của chiếc chìa khoá mang tên “Soshibond”.
Có lẽ là hơi chật chội nhưng chắc họ không khó chịu đâu nhỉ ?
Thật không thích hợp khi dùng những từ ngữ hoa mỹ để nói về các cô gái – những người mà họ chưa, và sẽ không bao giờ cố tỏ ra rằng mình giống như là một nghệ sĩ đang đứng trên đỉnh cao danh vọng. Với sự hiểu biết nông cạn của một đứa trẻ vị thành niên, tôi biết con đường để đến với sự nổi tiếng là rất khó khăn, nhưng những gì mà các cô gái đã trải qua thật vượt quá sức tưởng tượng. Họ tập hát, tập nhảy, tập luyện mọi thứ khi tôi chỉ vừa chập chững làm quen cùng trường học và những người bạn đầu đời.
Ngày ấy, SNSD đã đến bên cạnh tôi bằng một cách nào đó mà chính bản thân tôi cũng không rõ. Nhưng tôi còn nhớ…
Cô gái tên Taeyeon đã dạy tôi biết thế nào là theo đuổi ước mơ.
Cô gái tên Jessica đã dạy cho tôi biết đức tính kiên trì đẹp đẽ như thế nào.
Cô gái tên Sunny đã dạy tôi biết cách chấp nhận khuyết điểm của bản thân.
Cô gái tên Tiffany đã dạy tôi biết cười thật nhiều chính là cách để vượt qua nỗi đau.
Cô gái tên Hyoyeon đã dạy tôi biết cách sống tốt từ chính những thói quen hằng ngày.
Cô gái tên Yuri đã dạy tôi biết thành công sẽ đến với những ai biết chăm chỉ.
Cô gái tên Sooyoung đã dạy tôi biết niềm hạnh phúc từ việc mở rộng lòng mình.
Cô gái tên Yoona đã dạy tôi biết cách đẩy lùi những áp lực và nỗi sợ hãi của bản thân.
Cô gái tên Seohyun đã dạy tôi biết trân trọng từng phút giây của tuổi trẻ.
Tôi biết… Tôi biết… Biết nhiều điều lắm.
Và tôi khôn lớn, từ khi trở thành một Sone.
Việc làm người hâm mộ của các cô gái không chỉ đơn giản là treo avatar với những hình ảnh long lanh xinh đẹp nhất ở khắp mọi nơi, hay viết những dòng status dài lê thê để kể rằng họ đã khổ sở như thế nào và đã cố gắng ra sao. Cũng chẳng ai mong chờ bạn sẽ gân cổ lên khi vô tình nghe được những điều không hay nào đó. Các cô gái của chúng ta không cần bạn phải cố gắng quá nhiều, chỉ cần là chính mình thì hiển nhiên, bạn đã trở thành “giấc mơ” của họ.
Tôi đã chưa bao giờ nói yêu họ mãi mãi. Có lẽ tôi ghét những lời hứa. Nhưng cũng chỉ vì tôi sợ đến một lúc nào đó, ngay chính bản thân mình cũng không thể gìn giữ một cách trọn vẹn những gì đã thề thốt. Sẽ phát điên lên mất với cái ý nghĩ rằng tôi là kẻ thất hứa, đặc biệt là với SNSD của tôi.
Xin khẳng định một lần nửa, tôi là Sone, nhưng tôi không yêu tất cả mọi khía cạnh nơi con người họ. Tôi không thích những khi các cô gái của tôi cố tỏ ra vui vẻ bằng việc cười một cách hạnh phúc nhất, mặc dù ngay lúc ấy, chính bản thân họ gần như không còn đủ sức lực để đứng vững. Tôi không hài lòng mỗi khi SNSD của tôi cố tỏ ra mạnh mẽ, vì điều đó chỉ khiến tôi trở nên yếu đuối và nhỏ bé hơn mà thôi. Chẳng biết từ lúc nào mà các cô gái đã thôi không khóc khi đoạt được một giải thưởng nào đó, ngay cả khi những có những điều không may xảy đến, họ cũng chẳng buồn rơi một giọt nước mắt. Chỉ cần nghĩ đến cô gái nào đó đã cười toe toét khi nằm trong xe cấp cứu vì chấn thương cột sống là tôi đã tự biết mình hoàn toàn không có đủ tư cách để khóc lóc một cách yếu đuối nửa rồi.
Tôi nhớ, có một ai đó đã từng nói rằng “Đằng sau việc thành công một cách chóng vánh chính là vực sâu của sự thất bại”. Ngay từ khi bắt đầu, SNSD của chúng ta đã không nằm trong số những kẻ chỉ một bước mà lên đến đỉnh cao. Sự nghiệp của họ đã từng có những nốt trầm đến không thể ngờ được. Nhưng khi nhìn lại, tôi vô cùng tự hào về điều đó, các cô gái của tôi đã chứng minh cho cả nhân loại thấy được, họ là những con người đủ can đảm để đứng lên, và đủ mạnh mẽ để chiến thắng.
Có thể, SNSD của tôi không phải là những ca sĩ tuyệt vời nhất, cũng chẳng là các cô gái xinh đẹp nhất. Trên quả đất này có vô số người tài giỏi hơn họ nhiều, nhưng tôi tự hào khi các cô gái luôn là những mảnh ghép hoàn hảo và phù hợp nhất dành cho nhau, họ có thể thông hiểu tất cả chỉ cần với một ánh nhìn, điều đó thật đến mức ngay cả một fan như tôi cũng có thể nhận biết được. Dường như, SNSD đã không còn là chín cá thể riêng biệt, họ là một.
Kim Taeyeon – Jessica Jung – Lee Soonkyu – Tiffany Hwang – Kim Hyoyeon – Kwon Yuri – Choi Sooyoung – Im Yoona – Seo Joohyun
Những cô gái bình thường nhưng không hề tầm thường.
Tác giả: pusone9@gmail.com
0 Comments:
Đăng nhận xét