Những dòng nhật ký cuối cùng của một Sowon - người đã giã từ thế giới tươi đẹp này
Gửi SNSD
Có lẽ các bạn sẽ không bao giờ biết mình trong khoảng thời gian mình còn sống..
Và có lẽ cái ngày các bạn đọc được những dòng tâm sự này cũng sẽ không bao giờ tới..^^
Nhưng vì mọi người đang không ngừng reblog bài viết của mình, nên có thể một ngày nào đó các bạn sẽ trông thấy nó.
Khi lần đầu trông thấy các bạn.. tháng 9 năm 2007 .. Đã rất lâu rồi, phải không?
Khi nghĩ về thời gian đó, các bạn không mấy nổi tiếng, phải không?
Cho tới lúc đó, mình chưa bao giờ là fan của bất cứ ai cả...
Nhưng làm sao, làm thế nào mình lại yêu tất cả các bạn thế này cơ chứ?
Từ khi còn trẻ cơ thể mình vốn đã yếu ớt nhưng lại nghiện thuốc lá, cảm giác hối hận luôn hiện diện, nhiều như khi mình mới bắt đầu yêu quý các bạn.
Khi họ lần đầu tiên tuyển mộ Sowon.... mình đã tự nhủ rằng, liệu có cần thiết phải làm một việc thừa thãi như vậy không?
Nhưng cho tới bây giờ, mình vẫn hối hận về điều đó..
Bởi mình nhận ra rằng cơ thể mình đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo cuối năm ngoái... mình chưa từng hối hận điều gì nhiều đến thế..
Hối hận tại sao mình không thể theo dõi các bạn đều đặn hơn thế, hối hận tại sao mình không thể giống những Sowon khác, những người yêu và trân trọng các bạn như mình vậy..
Lý do chỉ vì mình biết bây giờ đã quá muộn...
Rồi khoảnh khắc vào năm 2008, khi niềm vui và nước mắt hòa quyện... mình chờ đợi các bạn trong im lặng, mặc dù chúng ta không thể làm gì cho nhau cả.
Ngày tháng trôi qua như vậy đó..
Cho tới khi mình xem teaser của Gee, những giọt nước mắt rơi trên gò má, câm nín, hạnh phúc..
Mình biết ơn... biết ơn nhiều lắm... biết ơn vì các bạn lại quay về với chúng mình.
Nhưng vì mình muốn luôn được trông thấy các bạn trong mọi hoạt động, và nghe tin về các bạn mọi lúc mọi nơi..
Nên mình đã từ bỏ thân thể và sức khỏe của bản thân mình...
Và đó là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, mình được trông thấy các bạn tại buổi concert..
Và mình vô cùng tiếc nuối khi những kí ức phai mờ dần, như cái cách mà mình đang biến mất khỏi thế giới...
Từ khi bắt đầu cho tới bây giờ, tình yêu mà mình dành cho các bạn là vĩnh cửu.. mình nhớ các bạn nhiều lắm..
Mình chưa từng nói "Right now it's Girls' Generation" tặng các bạn trước đây... mình sẽ hối hận từng giây, từng phút, từng ngày, chừng nào mắt mình còn chưa nhắm lại, hơi thở còn chưa chấm dứt, và chừng nào mình còn sống.
Mình chưa từng hối hận khi nói rằng mình sẽ đi Mỹ..
Bởi các bạn đã trở nên quá nổi tiếng... mình có thể nghe tin về các bạn bất kỳ nơi nào mình tới..
Được làm một trong hàng trăm người đang hét tên các bạn ở khán đài concert..
Được làm một trong hàng trăm người viết thư tặng các bạn vào ngày sinh nhật ...
Dù mọi thứ đã an bài, mình vẫn rất hạnh phúc.
Bởi mình cảm nhận được tình yêu mà các bạn trao tặng cho chúng mình..
Bởi bản thân mình có thể cảm nhận được mình yêu quý và trân trọng các bạn biết nhường nào..
Liệu mình đã từng là fan cuồng như vậy chưa?
Liệu mình có thể gào thét và phát điên như một fan thật sự, trong những ngày ngắn ngủi còn lại của cuộc đời nữa không?
Chắc chắn là không được nữa rồi..
Ý mình là...
Ngay cả khi mình chỉ là một trong số hàng trăm nghìn người ngoài kia... mình cũng không bận tâm..
Bởi mình là một trong số những Sowon đích thực, những người luôn nói rằng "Chúng tôi yêu các bạn"..
Mặc dù mình không biết liệu trong mắt người khác mình có phải là một người như vậy..
Dù thế nào đi nữa... SNSD! Vì các bạn... chỉ cần mình mình hiểu..
Chúng mình sẽ luôn... sẽ luôn ủng hộ các bạn ở mọi nơi các bạn tới, mọi điều các bạn làm..
Chúc mừng tour diễn lần thứ 2 của các bạn... Và trong năm nay, mình cũng cầu mong rằng các bạn sẽ khỏe mạnh và hạnh phúc.
Một trong hàng trăm nghìn Sones...
Có lẽ các bạn sẽ không bao giờ biết mình trong khoảng thời gian mình còn sống..
Và có lẽ cái ngày các bạn đọc được những dòng tâm sự này cũng sẽ không bao giờ tới..^^
Nhưng vì mọi người đang không ngừng reblog bài viết của mình, nên có thể một ngày nào đó các bạn sẽ trông thấy nó.
Khi lần đầu trông thấy các bạn.. tháng 9 năm 2007 .. Đã rất lâu rồi, phải không?
Khi nghĩ về thời gian đó, các bạn không mấy nổi tiếng, phải không?
Cho tới lúc đó, mình chưa bao giờ là fan của bất cứ ai cả...
Nhưng làm sao, làm thế nào mình lại yêu tất cả các bạn thế này cơ chứ?
Từ khi còn trẻ cơ thể mình vốn đã yếu ớt nhưng lại nghiện thuốc lá, cảm giác hối hận luôn hiện diện, nhiều như khi mình mới bắt đầu yêu quý các bạn.
Khi họ lần đầu tiên tuyển mộ Sowon.... mình đã tự nhủ rằng, liệu có cần thiết phải làm một việc thừa thãi như vậy không?
Nhưng cho tới bây giờ, mình vẫn hối hận về điều đó..
Bởi mình nhận ra rằng cơ thể mình đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo cuối năm ngoái... mình chưa từng hối hận điều gì nhiều đến thế..
Hối hận tại sao mình không thể theo dõi các bạn đều đặn hơn thế, hối hận tại sao mình không thể giống những Sowon khác, những người yêu và trân trọng các bạn như mình vậy..
Lý do chỉ vì mình biết bây giờ đã quá muộn...
Rồi khoảnh khắc vào năm 2008, khi niềm vui và nước mắt hòa quyện... mình chờ đợi các bạn trong im lặng, mặc dù chúng ta không thể làm gì cho nhau cả.
Ngày tháng trôi qua như vậy đó..
Cho tới khi mình xem teaser của Gee, những giọt nước mắt rơi trên gò má, câm nín, hạnh phúc..
Mình biết ơn... biết ơn nhiều lắm... biết ơn vì các bạn lại quay về với chúng mình.
Nhưng vì mình muốn luôn được trông thấy các bạn trong mọi hoạt động, và nghe tin về các bạn mọi lúc mọi nơi..
Nên mình đã từ bỏ thân thể và sức khỏe của bản thân mình...
Và đó là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, mình được trông thấy các bạn tại buổi concert..
Và mình vô cùng tiếc nuối khi những kí ức phai mờ dần, như cái cách mà mình đang biến mất khỏi thế giới...
Từ khi bắt đầu cho tới bây giờ, tình yêu mà mình dành cho các bạn là vĩnh cửu.. mình nhớ các bạn nhiều lắm..
Mình chưa từng nói "Right now it's Girls' Generation" tặng các bạn trước đây... mình sẽ hối hận từng giây, từng phút, từng ngày, chừng nào mắt mình còn chưa nhắm lại, hơi thở còn chưa chấm dứt, và chừng nào mình còn sống.
Mình chưa từng hối hận khi nói rằng mình sẽ đi Mỹ..
Bởi các bạn đã trở nên quá nổi tiếng... mình có thể nghe tin về các bạn bất kỳ nơi nào mình tới..
Được làm một trong hàng trăm người đang hét tên các bạn ở khán đài concert..
Được làm một trong hàng trăm người viết thư tặng các bạn vào ngày sinh nhật ...
Dù mọi thứ đã an bài, mình vẫn rất hạnh phúc.
Bởi mình cảm nhận được tình yêu mà các bạn trao tặng cho chúng mình..
Bởi bản thân mình có thể cảm nhận được mình yêu quý và trân trọng các bạn biết nhường nào..
Liệu mình đã từng là fan cuồng như vậy chưa?
Liệu mình có thể gào thét và phát điên như một fan thật sự, trong những ngày ngắn ngủi còn lại của cuộc đời nữa không?
Chắc chắn là không được nữa rồi..
Ý mình là...
Ngay cả khi mình chỉ là một trong số hàng trăm nghìn người ngoài kia... mình cũng không bận tâm..
Bởi mình là một trong số những Sowon đích thực, những người luôn nói rằng "Chúng tôi yêu các bạn"..
Mặc dù mình không biết liệu trong mắt người khác mình có phải là một người như vậy..
Dù thế nào đi nữa... SNSD! Vì các bạn... chỉ cần mình mình hiểu..
Chúng mình sẽ luôn... sẽ luôn ủng hộ các bạn ở mọi nơi các bạn tới, mọi điều các bạn làm..
Chúc mừng tour diễn lần thứ 2 của các bạn... Và trong năm nay, mình cũng cầu mong rằng các bạn sẽ khỏe mạnh và hạnh phúc.
Một trong hàng trăm nghìn Sones...
Theo soshivn
p/s: Thật tiếc khi bạn ấy phải ra đi.Mong bạn yên nghĩ.
0 Comments:
Đăng nhận xét