Thực sự mình tồn tại để làm gì…?
Đó là điều mà tôi đã tự hỏi mình trong suốt hai năm về trước.
Sống ư?
Cuộc sống của một đứa trẻ chỉ đơn giản là ăn và ngủ.
Thật đơn giản và cũng thật……. nhàm chán…
Tôi biết như thế không phải là sống. Đó chỉ là một chuỗi những ngày dài nối tiếp những ngày dài không có niềm vui.
Tôi muốn được sống. Sống thực sự.
Và rồi tôi đã biết thế nào là sống...
Nhạc Hàn ư? Xin lỗi, tôi là người Việt.
Tôi đã từng ghét K-Pop . Điều đó đúng.
Việc nhìn những nhóm nhạc nhảy và hát không làm tôi thích thú.
“Ai cũng giống ai.” Tôi nghĩ vậy. Trong khi bạn bè suốt ngày oppa này unnie kia và luôn sẵn sàng đánh nhau vì những lời xúc phạm vu vơ đến thần tượng của họ tôi lại chỉ thấy nó thật trẻ con. Sống và yêu những người mà bạn chưa từng gặp và thậm chí còn chẳng biết rõ và họ ư? Tôi không điên mà làm như thế.
Nhưng tôi đã không giữ vững được suy nghĩ đó.
Xem We Got Married trong một dịp tình cờ. Ấn tượng đầu tiên của tôi với Seohuyn là một cô bé dễ thương và rất ngoan ngoãn nữa. Nhưng tôi chỉ thấy vậy thôi. Tôi không dành nhiều thời gian để nghĩ về nó. Giải trí luôn là giải trí. Tôi đã và sẽ không bao giờ để nó cướp mất quá nhiều thời gian của bản thân.. Nhưng rồi tôi đã làm một điều mà tôi chưa bao giờ làm: lên mạng mỗi ngày để chờ tập mới của We Got Maried. Xem các couple khác ư? Tôi không nghĩ thế. Tôi không có hứng thú. Còn tại sao thì chính tôi cũng không biết nữa.
Với vài lần click tôi thấy Show “Factory Girl” của nhóm nhạc tên là SNSD.Thì xem. Đằng nào tôi cũng đang rảnh rỗi. Xem hết.Tôi chỉ thấy họ là những cô gái bình thường có phần ngốc nghếch khi đánh nhau và quan trọng nhất là trông ai cũng giống ai. Không gì hơn.
Tôi kể về họ với lũ bạn gái xung quanh tôi. Chúng mắng tôi ngốc nghếch, nói tôi nên bỏ mấy “con” đấy để yêu mấy oppa tốt bụng đẹp trai của bọn chúng. Chúng nói, nói rất nhiều và hầu hết là chửi chín cô gái ấy. Tôi chưa bao giờ thấy mình lại giận đến như thế. Chúng là gì, chúng là ai, chúng có thực sự hiểu về họ hay không mà luôn mồm nói họ thế này thế kia. Như thế thật vô giáo dục và thiển cận. Tôi ghét những kẻ như vậy.
Tôi không thích chín gái lúc ấy.Chỉ đơn giản là thương cảm.
Tôi muốn biết tại sao họ lại bị ghét đến thế. Tôi tìm hiểu và tôi yêu họ lúc nào không biết. À không nói chính xác là tôi chỉ thích họ thôi, tôi chưa yêu họ. Qua những gì mà tôi có thể thấy họ là những cô gái tốt bụng, lễ phép và rất hài hước. Với tôi chỉ vậy là đủ…
Tôi bắt đầu nhận mình là Sone.
Là một Sone tôi yêu và bảo vệ thần tượng của mình. Khi tôi chửi mấy đứa con gái trong lớp vì chúng xúc phạm họ chúng quay sang nhìn tôi đầy mỉa mai. Chúng nói tôi không bình thường, con gái mà lại đi thích con gái, vậy là less. Tôi sock thực sự. Tôi sợ hãi.
Sau vài ngày tôi đến lớp và mỉm cười bảo với chúng tôi thích DBSK, chúng cười dang hai tay ôm lấy tôi :”chào mừng nhập hội”. Tôi nhắm mắt để nước mắt chảy ngược vào trong, tôi biết vậy là dối trá. Nhưng tôi không thể làm khác được. Tôi có cuộc sống của tôi và tôi sẽ không để bất cứ tình cảm nào làm xáo trộn cuộc sống đó. Sống dưới cái lốt một Cass những ngày bình yên của tôi trở lại nhưng tôi không thấy đó là hạnh phúc.
Tôi vẫn đêu đặn theo dõi Show và ngóng tin tức của mấy gái ở nhà nhưng trên lớp tôi là một AFS. Tôi nói xấu,phỉ báng họ. Nhưng mỗi khi làm như thế tôi lại thấy mặc cảm tội lỗi.
Khoảng mấy tháng sau, tôi lấy hết can đảm nói với lũ bạn ở lớp tôi thích SNSD và việc tám chuyện với chúng về các oppa làm tôi phát ốm. Chúng lại nhìn tôi bằng con mắt khác, tôi trở nên đơn độc hơn bao giờ hết. Nhưng có lẽ đó là việc đúng đắn nhất mà tôi từng làm bởi những ngày sau đó dù chỉ có một mình tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc…
Mấy tuần sau, có vài đứa bạn cũ mon men lại gần xin lỗi tôi,chúng nói chúng quí tôi và sẽ chơi với tôi dù có thế nào đi chăng nữa. Phần lớn lớp vẫn ghét bỏ tôi nhưng tôi lại thấy rất vui. Nhờ có mấy gái tôi đã tìm được những người bạn đích thực - những người bạn biết chấp nhận và yêu thương...
Tôi nghịch ngợm, trẻ con và trong từ điển sống của tôi không có cái gì gọi là sở thích bởi không có gì có thể kiến tôi thích thú quá lâu.. Nhưng với chín cô gái này thì lại là ngoại lệ.
So Nyuh Shi Dae . Những cô gái ấy bước vào đời tôi nhẹ như một cơn gió, một cơn gió hè tràn đầy những nhiệt huyết và tình yêu. Khi tôi nói tôi thích họ thì đừng tin. Đó là nói dối. Bởi thực sự thì tôi yêu họ. Đừng hỏi tôi vì sao lại yêu họ, chỉ cần là một Sone bạn sẽ hiểu họ tuyệt vời như thế nào : Không quá hoàn hảo nhưng hoàn mĩ.
Như những thiên thần, SNSD mang ánh sáng đến cho cuộc đời tôi. Từ ngày yêu họ tôi đã có thêm một mục đích để sống, để tiếp tục bước trên hành trình cuộc đời vô vọng của mình.
Tôi đã yêu. Yêu họ nhiều hơn tôi có thể biết. Họ là không khí của tôi. Là một con người tôi không thể sống thiếu không khí và tất nhiên tôi không thể sống thiếu họ….
.
Nếu bạn yêu ai đó đến mất ăn mất ngủ thì có được coi là nghiện không nhỉ??? Nếu đúng thì có lẽ tôi đã nghiện SNSD mất rồi.
Họ hiện diện trong cuộc sống thường ngày của tôi và tôi nghĩ đến họ mọi lúc mọi nơi như một thông lệ. Khi hạnh phúc nhất tôi nghĩ đến mấy
gái và khi buồn đau nhất người đầu tiên tôi nghĩ tới cũng là mấy gái. Họ không cách này hay cách khác luôn là liều thuốc an ủi tốt nhất dành cho tôi.
Yêu gái, tôi đã bớt “tự ti” hơn về bản thân mình. Ít nhất tôi thấy mình dù lùn cũng cao hơn Sún, dù hấp cũng không dorky bằng Tae, dù đen nhưng cũng không … bằng Yul, dù trẻ con cũng không con nít bằng Yoong, dù tham ăn nhưng cũng không háu bằng Sò, dù……. ( dìm hàng vui vẻ không ác í =)) )
Nhiều lần tôi tự hỏi “mình yêu mấy gái ở điểm gì?”. Có lẽ tôi yêu mấy gái phần nào bởi gái đối với tôi rất thực “thực”, thực đến đáng ngạc nhiên. Thậm chí chưa một lần gặp mặt tôi vẫn có thể cảm nhận được con người họ, tính cách họ qua những cử chỉ,hành động trên những Show truyền hình. Điều đó thật kì lạ !
Họ có thiếu sót.Tôi đồng í . Nhưng việc anti fan moi móc ra những sai lầm đó chỉ khiến tôi ngày càng yêu họ thêm. Họ có sai lầm, chứng tỏ họ cũng là những con người đơn giản như tôi hoặc các bạn. Tôi muốn dành tình yêu của mình cho một con người chứ không phải một cái máy không thiếu sót.
Tôi yêu họ, yêu những cô gái trẻ đáng yêu, dễ thương và ngốc nghếch ấy. Họ gắn bó thân thiết với nhau như chị em trong một nhà và khiến tôi yêu Soshibond . Họ cho tôi tin vào sức manh của con sô chín, vào niềm tin The Power of 9. Chín cô gái ấy đã cho tôi thấy không cần cố gắng là một người khác để có thể hạnh phúc hãy cứ là chính mình, đó mới là hạnh phúc nhất.
Yêu SoShi tôi đã trở thành người hạnh phúc nhất thế giới!!!!!!
So Nyuh Shi Dae cảm ơn các bạn!!!!!
Tác giả: yulsic_cucumber98@yahoo.com
Tìm kiếm Blog này
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 Comments:
Đăng nhận xét